Hôm nay là ngày lễ tốt nghiệp ra trường của Tôi – một thằng Kỹ sư Hóa học mới toanh, Tôi sẽ chính thức rời khỏi ghế nhà trường sau hai mươi hai năm "mài đũng quần". Khi đứng trên lễ đài để nhận bằng tốt nghiệp với tấm bằng hạng ưu và được tuyên dương là sinh viên xuất sắc Tôi nhìn thấy ánh mắt rạng ngời hạnh phúc pha lẫn tự hào của bố khiến Tôi vô cùng xúc động, Tôi thầm cảm ơn cuộc đời đã cho mình bầu trời to lớn, đó chính là Bố.
Có lẽ, các bạn sẽ không khỏi tò mò khi từ đầu đến giờ sao Tôi chỉ nhắc đến Bố mà không nhắc đến Mẹ, vì Mẹ tôi đã mất ngay chính ngày Tôi ra đời. Ngần ấy thời gian Tôi khôn lớn là ngần ấy năm Bố sống trong cảnh "gà trống nuôi con" với cả hai vai trò to lớn. Nên đối với Tôi bài hát "Bố là tất cả, bố ơi, bố ơi! " rất thiêng liêng và vô cùng ý nghĩa.
Tôi nhớ như in ngày Tôi chập chững đến trường, bạn bè ai nấy đều được Mẹ hoặc cả Bố lẫn Mẹ dắt đi đến trường, còn riêng mình Tôi thì Bố dắt đi trong khi trong trường cứ vang lên giai điệu bài hát "Ngày đầu tiên đi học, Mẹ dắt tay đến trường, em vừa đi vừa khóc , Mẹ dỗ dành yêu thương…."
Tôi lơ ngơ hỏi Bố :
– Bố ơi sao ngày đầu tiên đi học là Mẹ dắt tay đến trường, còn con là Bố dắt tay đến trường ?"
Bố Tôi giật mình nhìn Tôi hồi lâu rồi ôm siết Tôi vào lòng, Tôi cảm nhận được từng nhịp tim Bố đang đập thật mạnh , run run trong từng hơi thở. Phải mất một lúc lâu sau Bố mới trả lời cho Tôi :
– Con ạ, có nhiều bài hát lắm, hôm nay nhà trường cho hát bài "Mẹ dắt tay đến trường" trước, mai mốt con sẽ được nghe bài "Bố dắt tay đến trường" sau nhé ! Thôi mình vào học đi Con !"
Tôi còn rất nhỏ nên vâng lời theo mà không còn thắc mắc nữa. Cho đến bây giờ, khi đứng đây để nhận bằng tốt nghiệp ra trường mà Tôi không khỏi tự hỏi Bố Tôi rằng "Bố ơi, sao đến bây giờ con đã hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn chưa nghe ai hát bài "Ngày đầu tiên đi học Bố dắt tay đến trường" ? Nhưng con vẫn rất tin ở Bố rằng một ngày nào con sẽ được nghe bài hát này !"
…
Vậy là đã một tháng trôi qua kể từ ngày Bố ra đi mãi mãi mà Tôi cứ ngỡ mới hôm qua, trong dòng nước mắt nhạt nhòa Tôi thấy Bố đến gần bên an ủi động viên, Tôi giật mình tỉnh giấc thản thốt gọi :"Bố ơi, Bố !!!". Tôi vẫn chưa quen với cảm giác không có Bố ở cạnh bên, nên gần ba giờ sáng mà Tôi vẫn chưa ngủ được . Tôi chợt nhớ lời Bố nói lúc sắp ra đi : "Con hãy cất giữ báu vật này bên cạnh, khi nào thật cần Bố thì con mở nó ra con sẽ thấy Bố !". Như đứa con nít được Bố dỗ dành, Tôi luôn tin đó là sự thật, và hôm nay, chính lúc này đây tôi rất cần Bố. Tôi lật đật mở cái hộp báu vật trên tay mà run run, hồi hộp xen lẫn tò mò. Bên trong cái hộp là một cuốn sổ bìa cứng trông rất đẹp và phẳng phiu, Tôi nhanh chóng mở ra và ồ lên "Đây là nhật ký của Bố". Tôi ngấu nghiến đọc từng dòng, từng chữ…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét